Bánh bao nhà ai

Bánh bao nhà ai chương 52


b96f8e1a9afbab37979b82a349ea2b49_480

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Tại văn phòng tổng giám đốc tầng 29 tập đoàn Tư Không. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Tư Không Viêm Nghiêu nhìn sắc trời u ám ngoài cửa sổ, khung cảnh bên ngoài chính là thứ khắc họa rõ nét nhất tâm trạng của y lúc này. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Y đợi mấy ngày, vốn nghĩ con sẽ gọi điện cho mình, nhưng đợi cũng sắp hết một tuần rồi mà vẫn không có động tĩnh gì, y nhịn không được gọi điện lại, đáng tiếc ngày nào đối phương cũng tắt máy. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Được rồi, y tự an ủi mình rằng bảo bối đưa Bánh Bao đi chơi, nhóc kia nhất định là hưng phấn quá mà quên mất, không có việc gì, con rồi sẽ mau nhớ tới y. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Nhưng đợi mấy ngày, càng đợi càng nôn nóng, càng đợi càng cáu kỉnh, hiện tại nếu không phải có chuyện thực sự cần thiết, ngay cả anh y cũng trốn tránh y, chỉ sợ y bắt được sai sót gì sẽ bị tóm lại hung hăng dạy bảo. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Thật sự không nhịn nổi nữa, y gọi cho Hạ Dương, đối phương nói cho y, Ô Thuần Nhã có vẻ sẽ không lên máy bay, mấy ngày gần đây cậu cũng không dùng di động, mỗi ngày đều đưa Bánh Bao đi chơi, thật sự là dáng vẻ của người ra ngoài giải sầu. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Cúp điện thoại xong y liền cứ ngồi yên như vầy ngắm phong cảnh….phong cảnh âm u…… 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

“Tổng giám đốc, Tống tiên sinh đến.” Khúc Tân ngăn Tống Thụy ngoài cửa văn phòng, cô không dám tùy tiện để người vào quấy rầy sếp. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu cho Khúc Tân để Tống Thụy tiến vào. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Khuôn mặt Tống Thụy mang ý cười chói lọi, mấy ngày tâm tình hắn rất tốt, từ ngày cha đến nhà Tư Không nói chuyện hôn sự của hai người, còn được sự chấp thuận của Tư Không Khải hắn liền liên tục duy trì nụ cười vui vẻ. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

“Anh Viêm Nghiêu!” Vừa vào cửa, Tống Thụy đã mở miệng gọi. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Tư Không Viêm Nghiêu lạnh mặt liếc hắn một cái, hất cằm với Khúc Tân ra hiệu cho cô ra ngoài. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Khúc Tân lập tức rời đi, cô cảm thấy chốc nữa sẽ phát sinh chuyện gì đó mà cô không chịu nổi, lại nói, mấy ngày nay không thấy tiểu thiếu gia đâu! Chúng tôi muốn tiểu thiếu gia, à, còn cả chàng trai khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái cũng không tới nữa. Chẳng lẽ điều này có liên quan đến tâm tình siêu tồi tệ của sếp? Khúc Tân chợt cảm thấy mình đã ngộ ra chân tướng. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Tống Thụy thấy Khúc Tân đi rồi, ý thức được giờ chỉ còn hai người họ, có chút ngượng ngùng đỏ mặt, bước đến bên cạnh Tư Không Viêm Nghiêu, vươn tay muốn kéo cánh tay y. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

“Bẩn.” Nam nhân phất tay né đụng chạm thân mật của hắn, không chút lưu tình nói ra một chữ. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Sắc mặt Tống Thụy trở nên tái nhợt, anh Viêm Nghiêu của hắn nói hắn bẩn? 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

“Anh Viêm Nghiêu, anh vừa nói gì vậy…..Em….” 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

“Câm miệng.” Tư Không Viêm Nghiêu không kiên nhẫn nhíu mày nhìn hắn, tên này cứ một câu lại một câu gọi anh Viêm Nghiêu khiến y khó chịu! Tư Không Viêm Nghiêu đột nhiên thấy vô cùng chán ghét hắn, bày ra vẻ mặt bị người khi dễ là muốn thế nào đây? 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Tống Thanh bị giọng nói lạnh như băng của Tư Không Viêm Nghiêu dọa cho trong lòng căng thẳng, hắn không biết mình đã làm gì sai, tuy rằng y trước kia không đối với mình ôn nhu dịu dàng gì, nhưng cũng chưa từng dùng ngữ khí thế này để nói với hắn, không chỉ vậy, chán ghét rõ ràng trong mắt y khiến hắn tổn thương. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Tư Không Viêm Nghiêu lấy túi văn kiện bên cạnh ném lên người hắn, “Tự xem đi.” Nếu chỉ để cha hắn đến chỗ ông già nhà mình làm mai y sẽ không gai mắt đến vậy, nhưng hắn cư nhiên ngu xuẩn đến độ dám liên thủ với kẻ khác đối phó bảo bối của y. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Bảo bối đã mang con đi bảy ngày rồi, tối nay mới trở về, y cảm thấy vô cùng vô cùng cô đơn tịch mịch. Mà đầu sỏ khiến y trở nên cô đơn tịch mịch chính là nam nhân bày vẻ đáng yêu trước mặt y đây. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Tống Thụy mím môi mở văn kiện, lấy ra ảnh chụp và một số tư liệu. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Thấy ảnh chụp rõ ràng là cảnh mình cùng Tịch Ngọc và Sở Tây Tây chạm mặt, tay hắn hơi run rẩy, hắn quét mắt qua tư liệu, bên trong còn ghi đầy đủ chi tiết thời gian, địa điểm và nội dung cuộc nói chuyện. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

“Không phải…..anh Viêm Nghiêu hãy nghe em giải thích…..Đây là vu khống, em chưa bao giờ làm chuyện này….” Đôi mắt hoa đào rưng rưng, Tống Thụy đáng thương nhìn nam nhân, hy vọng có thể làm y nghe hắn biện giải. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Tư Không Viêm Nghiêu thấy người này thật biết diễn kịch, sao trước kia y lại không biết nhỉ? Chứng cứ chính xác rành rành trước mắt, vậy mà hắn vẫn có thể nói mình bị oan, da mặt đúng là đủ dày. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Đột nhiên Tư Không Viêm Nghiêu cảm thấy nói chuyện với người này dù chỉ một giây cũng làm y ghê tởm, y phất tay, “Cậu đi đi.” Coi như cho người lớn chút mặt mũi, cũng chỉ có một lần duy nhất. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Tống Thụy đứng tại chỗ, không dám tin nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, nước mắt chảy xuống. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

“Anh Viêm Nghiêu, sao anh có thể vì một đứa nhỏ lai lịch bất minh mà đối xử với em như vậy, em yêu anh mà, từ nhỏ đến lớn em chỉ thích mình anh, cho dù em có làm gì sai cũng chỉ vì muốn anh là của em thôi anh Viêm Nghiêu! Về sau nhất định em sẽ sửa, anh đừng đuổi em đi được không?” Thanh âm khàn khàn, Tống Thụy ném ảnh chụp trong tay xuống, nghĩ muốn bổ nhào vào lòng nam nhân. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Tư Không Viêm Nghiêu vươn tay đẩy hắn ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

“Lai lịch bất minh?” Hóa ra trong lòng những người này, con của y là lai lịch bất minh. Vậy còn bảo bối của y thì sao? Có phải cũng chỉ là một người y tùy tiện chơi đùa, dùng chán là vứt bỏ? 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

“Lẽ nào không đúng sao? Còn cả tên Ô Thuần Nhãnữa, anh ta có gì tốt! Trừ bỏ khuôn mặt đẹp hơn em một chút, anh ta mọi thứ đều không bằng em!” Bị đẩy ra Tống Thụy bất mãn gào rú. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

“À, cậu ấy là bảo bối của tôi.” Nam nhân cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Tống Thụy mang theo ác ý, “Bảo bối duy nhất.” Được lắm, y lầm rồi, thật sự đã lầm rồi, không nên nghĩ rằng chỉ mình y cảm thấy có thể là đủ, hẳn là phải khiến bảo bối có một địa vị nhất định trong lòng những người này, bằng không thật quá ủy khuất cho bảo bối của y. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Bảo bối? Anh Viêm Nghiêu còn nói người kia là bảo bối của y? Vậy còn hắn? Hắn tính là cái gì? 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

“Vậy còn em? Em vì anh ra nước ngoài học quản trị kinh doanh, vì anh cự tuyệt tình yêu của biết bao người, còn mặt dày mày dạn nhờ ba em đến nhà anh làm mai, ở trong lòng anh, rốt cuộc em là gì?” 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Vì y? Nói ra lời này đến là đường hoàng, chẳng lẽ hắn còn muốn mai sau có thể làm chủ tập đoàn Tư Không? Nhà họ Tống này tâm cũng đủ lớn ha! 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Tư Không Viêm Nghiêu cúi đầu, tiến sát lại một chút, giọng nói lạnh như băng đầy khinh thường, “Cậu? Người ngoài mà thôi.” Trừ bỏ bảo bối tất cả những kẻ bên ngoài khác đều không có quan hệ với y, cho dù cả nam lẫn nữ trước kia cùng lắm cũng chỉ là công cụ để y phát tiết sinh lý mà thôi, không hơn. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

“…..Người ngoài?” Tống Thụy ngơ ngác lặp lại, rõ ràng đã bị đả kích quá lớn, cả người run rẩy lung lay sắp đổ. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

“Đúng, người ngoài.” Thực xác định gật đầu, Tư Không Viêm Nghiêu cúi đầu ánh mắt ôn nhu nhìn ảnh chụp Ô Thuần Nhã trên bàn làm việc, “Cậu ấy là bà xã của tôi.” 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

…..Một câu bà xã khiến Tống Thụy hồi thần, “Em mới là bà xã tương lai của anh! Bác Tư Không đã chấp thuận em gả cho anh rồi!” Đây là lợi thế cuối cùng của hắn, hoặc là hy vọng nam nhân có thể tôn trọng quyết định của cha y. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Trào phúng nhìn hắn, Tư Không Viêm Nghiêu gật gật đầu, “Ai đáp ứng cậu, thì cậu đi gả cho người đó.” Sau khi nói xong cho rằng lời này chưa đủ khắc sâu, còn bỏ thêm một câu, “Tôi không ngại có mẹ kế ít tuổi hơn mình đâu.” Muốn lấy cha ra trấn áp y? Vậy cũng phải xem cái chỗ dựa kia có đủ vững chắc hay không! 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Nói xong lời này y liền nhấn phím điện thoại nội tuyến, phân phó Khúc Tân vào tiễn khách, y thật là không muốn nhìn hắn thêm một giây nào nữa. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Tống Thụy mất hồn bị Khúc Tân mang theo hai gã bảo an mời ra ngoài. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Tư Không Viêm Nghiêu ôn nhu vuốt ve ảnh chụp, y cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

“Hạ Dương, chị dâu cậu đâu?” Gọi điện, y nghĩ mình phải làm gì đó. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Hạ Dương vẻ mặt uể oải ngồi trên xe bus, hắn cảm thấy mình quá mệt mỏi, vì sao chị dâu của hắn lại có nhiều tinh lực thế không biết? Mỗi ngày chăm sóc Bánh Bao lại còn chơi đùa cùng nhóc, đến tối khi Bánh Bao đi ngủ thì giặt sạch quần áo của cả hai, mỗi ngày bận bịu vội vã, nhưng anh ấy vẫn rất có tinh thần! 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

“Bọn em đang ngồi trên xe bus trở về, anh hai, em muốn chuyển chức.” Một tuần nay hắn còn chưa được ngủ một giấc đúng nghĩa, chỉ sợ lúc mình ngủ hai cha con kia lại chạy mất. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

“Mấy giờ đến?” Chuyển chức? Chuyện này về nói sau. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

“Phỏng chừng khoảng một tiếng nữa.” Hạ Dương nhắm mặt lại, hắn buồn ngủ quá. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

“Rồi.” Biết được điều mình muốn biết rồi, Tư Không Viêm Nghiêu cúp điện thoại. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Nghĩ nghĩ, lại gọi cho ba y. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Lão quản gia gõ cửa phòng chơi cờ, cầm điện thoại không dây tới, “Lão gia, nhị thiếu gia gọi điện.” 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Tư Không Khải buông quân cờ trong tay xuống, lập tức đi nhận điện thoại, giọng nói mang theo lấy lòng, “Viêm Nghiêu à, mấy ngày nay có ổn không?” 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

“Không ổn.” Ông ấy còn dám hỏi mình có ổn không? 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

“……À…ừm…..Khụ……Cháu ba đâu?” Tư Không Khải ho khan một tiếng. 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

“Cùng cha nó rời nhà đi ra ngoài rồi.” Tư Không Viêm Nghiêu lạnh giọng nói cho ông, cũng không chờ đến khi ông sợ hãi kêu lên, tiếp tục nói, “Chuyện ba đáp ứng tự ba giải quyết, giải quyết không xong tự ba lấy.” Nói xong trực tiếp cúp máy.

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Tư Không Khải nghi hoặc nghiêng đầu nhìn quản gia, “Viêm Nghiêu nó có ý gì? Cái gì mà giải quyết không xong tự ba lấy?” 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Lão quản gia bên cạnh xấu xa cười ra tiếng, “Lão gia, ý của nhị thiếu gia là, nếu tiểu thiếu gia nhà họ Tống kia còn muốn bước chân vào nhà Tư Không ta, vậy tự ngài lấy làm phu nhân đi.” 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Tư Không Khải nét mặt già nua vặn vẹo, con của ông quá bất hiếu! Cư nhiên dám nói với ông như thế! 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

—————————————– 

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

Xong chương này cảm xúc quá hỗn độn, vừa muốn đạp Tống Thụy, đạp cho sướng chân lại thấy ẻm tội nghiệp, chúc em kiếm được 1 anh công khác hợp với em. Amen.

parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu

6 thoughts on “Bánh bao nhà ai chương 52

  1. Hehehe vừa đọc cái tin Chun nhảy Incredible tặng Su …hhihi sướng. Nhảy sang đây gặp ngay ss hehe lại cười toe toét…yêu ss quá cơ!
    Anh Viêm đáng sợ thật…hehe giải quyết không được tự cha lấy….mình chết mất….hahahaha

  2. Ghét mấy bạn công lấy lí do phát tiết sinh lí để biện bạch cho qkhứ lắm nhé, phát cho lắm vào để nợ phong lưu toàn làm thụ khổ =^=

  3. Nếu có một câu chuyện riêng về em Tống Thụy, đảm bảo sẽ thuộc thể loại ngược luyến tàn tâm ( sau bao nhiêu chờ đợi, bao nhiêu việc làm, bao nhiêu yêu thương của em dành cho anh, anh chỉ coi em như “người ngoài” thôi sao ) đại khái là thế ấy :> Nên đôi lúc chúng ta phải nghĩ cho nhân vật phụ vì họ cũng vô cùng đau khổ

  4. Sau này Tống Thụy chết thương lắm :(( bé nó sau này sẽ hối lỗi ý. Mà chưa kịp thì đã quá muộn 😭

Leave a reply to shan299 Cancel reply