parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Shim Changmin và Đồng Dao ngây người, cuối cùng rời đi dưới ánh mắt sắc nhọn của Park cục và ánh mắt ôn nhu khuyên bảo không có kết quả của Kim Junsu. Tiễn hai người đến thang máy, lúc quay về nhà Park cục đầy mưu mô nói một câu, rước lấy ánh mắt xem thường cực điểm của ai kia.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
“Đồng Dao chưa có đối tượng đúng không? Trong cục của tôi còn vài người độc thân đấy, không bằng chúng ta làm mai, nối dây tơ hồng?” Quả đúng là Nguyệt lão hoá thân.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
“Con mẹ nó anh còn có thể ấu trĩ hơn được không.”
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
“Junsu, chửi bậy không phù hợp với khí chất tao nhã của em đâu.”
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Hắn vừa vào cửa liền động tay động chân, giở trò với Kim Junsu. Kim Junsu mất kiên nhẫn hất tay hắn ra, Park Yoochun đấm tay vào tường, ầm một tiếng, Kim Junsu sửng sốt, hai mắt đề phòng trừng Park Yoochun.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Sau khi tay bớt đau, Park Yoochun cẩn thận để tâm đến vẻ mặt tái nhợt như lâm đại địch của Kim Junsu, trong lòng vừa cao hứng lại vừa đau lòng.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Trước kia, nếu Kim Junsu nổi giận chọc Park Yoochun không vui, hắn hơn phân nữa sẽ làm mọi chuyện thêm nghiêm trọng, không tra tấn Kim Junsu đến cầu xin tha thứ quyết không bỏ qua. Nhưng hôm nay thì không như vậy, cảm giác nguy cơ khi tình địch xuất hiện cùng tâm tình nặng trĩu khi thấy khuôn mặt cười vui của Kim Junsu khi nãy buộc hắn phải nhẫn nhịn, làm người tốt không để y thêm chán ghét.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Đương nhiên cái định nghĩa người tốt này là do hắn tự nghĩ ra, người khác tuyệt không nhìn nổi, như hắn, 90% là đảm nhận vai trò người xấu rồi.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
“Đừng sợ, tôi không đánh em đâu.” Hắn nâng bàn tay đỏ bừng đến bên môi Kim Junsu, nhẹ giọng nói, “Thổi một cái là được rồi.”
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Tim Kim Junsu như bị treo lên rồi ném xuống cái bịch, không rõ là cái tư vị gì. Y thực sự rất sợ vẻ mặt hung thần ác sát ban nãy của Park Yoochun, cơn giận dữ của hắn làm y quýnh quáng không biết làm gì, giờ lại thấy Park Yoochun cợt nhả, y vừa bực mình vừa buồn cười. Kim Junsu lườm hắn một cái, đẩy tên cản đường này ra quay về phòng.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Park Yoochun vào phòng khách thu dọn một chút. Hắn tắt hết đèn trong nhà, chỉ để lại bóng đèn tiết kiệm điện mờ nhạt chỗ hành lang, sau đó cẩn thận đẩy cửa lăn lên giường, ôm Kim Junsu đang nằm cuộn mình bên cạnh, giọng nói có thể coi là dịu dàng hoà nhã.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
“Bảo bối, rốt cuộc cũng được ôm em ngủ.”
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Jung Yunho từng đánh giá tên bạn vạn ác là hắn thế này : Tâm nguyện duy nhất trong đời Park Yoochun chính là có thể ôm Kim Junsu ngủ đến khi chết. Đây là ước vọng tao nhã cơ nào, huyền bí cỡ nào, lại mợ nó thần kinh đến cơ nào, tôi thiệt tình mong ước Park đại soái ca chết luôn trong lòng Kim Junsu cho rồi, kiếp sau, kiếp sau nữa cũng vậy luôn.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Park Yoochun cũng từng bày tỏ, hắn không đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong ngày hắn chết, Kim Junsu có thể ôm lấy hắn đang hấp hối, dành cho hắn một ánh mắt yêu thương, vậy là đã quá đủ rồi. Đương nhiên đó là chuyện trước kia, giờ không nói tới nhiều. Chúng ta trở lại thế giới nội tâm của Park Yoochun, giờ hắn đang sung sướng ôm người yêu vào lòng, tay ôm lấy eo Kim Junsu, cả người Kim Junsu như lọt vào cơ thể hắn, nhất thời như có dòng điện quyết luyến không rời chạy dọc cơ thể hắn.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Hắn thoải mái, nhưng Kim Junsu thì không thoải mái chút nào, y khó chịu muốn chết, cơ thể có vài nơi bầm tím, đủ cho y khổ sở mấy ngày. Phía dưới bị thương nặng nhất, mai có đi làm được hay không đã là vấn đề, nếu không nhiễm trùng thì còn may, một khi vết thương chuyển xấu, có khi phải nằm giường chục ngày nửa tháng. Nhớ tới những lần đi vệ sinh khó khăn trước kia, Kim Junsu đã thấy khó chịu, càng thêm hận cái tên đắc chí đằng sau.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Vừa rồi Shim Changmin còn nhắc tới chuyện chủ nhiệm Cao hỏi tại sao chiều nay y không đi làm, bởi vì chiều nay không có cuộc phẫu thuật nào, cho nên mới không xảy ra chuyện gì. Nếu…Bệnh nhân y phụ trách gặp phải tình huống nguy cấp, vậy thì y đã bỏ rơi nhiệm vụ, hại đến tính mạng người ta rồi. Nghĩ như vậy, nội tâm y lại chìm trong đau khổ cắn rứt.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Ngày mai phải giải thích với chủ nhiệm thế nào, thực sự là một vấn đề nghiêm trọng hao tổn tâm trí.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Nếu còn xảy ra tình trạng rời bỏ vị trí trong thời gian làm việc một lần nữa, chính y cũng không tha thứ được cho bản thân. Đối với một bác sĩ thì bệnh nhân là quan trọng nhất, làm việc phải đặt sức khoẻ của bệnh nhân hàng đầu, nếu bệnh nhân xảy ra chuyện không hay, y cũng mất đi phẩm đức của một bác sĩ, không xứng tiếp tục ở bệnh viện trị bệnh cứu người.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Park Yoochun không biết trong lòng Kim Junsu đang bận tâm điều gì, hắn mò tay đến trước ngực Kim Junsu, vuốt ve điểm đỏ tươi xinh đẹp, một cỗ nhiệt lưu bắt đầu tán loạn trong thân thể.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
“Junsu…bảo bối à…” Mẹ nó, sao ôm cậu ấy mãi mà không thấy chán, càng ôm lại càng thích.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
“Nếu anh muốn tôi chết trên giường, vậy thì cứ tiếp tục hành vi đáng khinh của anh đi.” Kim Junsu lạnh lùng nói một câu, nói cho hắn toàn thân lạnh toát.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Park Yoochun bất mãn xuống tay mạnh thêm, không cam lòng buông ra điểm trước ngực bị hắn xoa nắn sưng đỏ, “Mợ, sờ một tí cũng không được.”
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Kim Junsu miễn cưỡng rúc trong chăn, mắt híp lại, lười biếng nói, “Anh muốn thoả mãn *** của anh, tôi không ngại anh cút ra ngoài thoả mãn.”
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Park Yoochun giữ chặt thắt lưng Kim Junsu, một tay sờ soạng bộ phận nam tính của y qua lớp vải quần, mở miệng, “Anh ngại. Mấy bệnh HIV giang mai các loại giờ phổ biến lắm.”
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Kim Junsu bất thình lình bị bóp một cái, suýt nữa bật người dậy, thở hổn hển lấy gót chân đá lên đầu gối hắn.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
“Ồ, anh cũng biết à, đồng tính chiếm tỉ lệ lớn trong số lượng người mắc bệnh AIDS.”
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Mẹ nó, em đá thật hả, Park Yoochun hít lạnh, giảm bớt đau đớn.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
“Chẳng phải là vì tôi sợ lây bệnh cho em sao…” Park Yoochun ngượng ngùng cười, phản bác, “Hơn nữa, chúng ta có phải đồng tính luyến ái đâu? Tôi chỉ thích mình em, chỉ thích làm vận động trên giường với em, còn người khác, căn bản là chẳng có ai có thể làm tôi vui.” Park Yoochun nói tuy có vẻ lưu manh, nhưng cũng đủ để chứng minh tác phong thường ngày của hắn.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Đời này của Park Yoochun chỉ chạm vào một mình Kim Junsu. Từ giây phút hắn nhìn thấy y, hắn đã thề rằng, cả đời này sẽ chỉ có mình y, có là người phụ nữ đẹp nhất tốt nhất trần đời cũng không nhập được vào măt hắn.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Park Yoochun nói thật lòng, nhưng Kim Junsu sẽ nghĩ là thật sao?
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Y cười nhạo, càng rúc sâu vào chăn, “Tôi thật sự rất cảm ơn anh.”
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Park Yoochun đã quen nghe Kim Junsu châm chọc khiêu khích, lại nhích về phía trước, vòng tay qua nách y, ôn nhu nói, “Mai đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi nhé?”
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
“…”
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
“Tôi…Vết thương của em dễ bị nhiễm trùng, đừng cậy mạnh được không?” Buổi chiều hắn bôi thuốc cho Kim Junsu, chỗ kia của y vừa hồng vừa sưng, miệng vết thương như muốn nứt ra làm Park Yoochun hận không thể đánh chết mình, đến hắn cũng không nén được khiếp sợ sự hung ác lúc kích động của mình, nói chi đến người yêu bị bạo hành.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
“Tôi cậy mạnh?” Kim Junsu hất tay hắn ở trước ngực mình ra, lạnh lùng chế giễu.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
“Tháng này tôi nằm nhà khoảng một tuần, đi làm được hai buổi lại nghỉ tiếp, ha… Anh nghĩ bệnh viện là do nhà tôi mở à? Muốn đi thì đi, không muốn đi thì thôi? Ở trong mắt anh bệnh nhân cũng có thể tuỳ tiện đuổi đi thì đi sao? Cuối tuần này tôi phụ trách mổ chính hai ca phẫu thuật, chẳng lẽ cũng có thể tuỳ ý qua loa cho xong? Dù gì anh cũng đã từng lấy mạng người rồi, còn gì phải sợ nữa đúng không? Còn nữa, là anh chạy tới bệnh viện xin phép viện trưởng cho tôi nghỉ phải không? Anh rốt cuộc có ý thức được phải tôn trọng người khác không vậy? Chủ nhiệm của tôi mắng tôi xối xả anh thấy vui lắm hả? Anh nghĩ anh không ngừng rước việc không đâu cho tôi là khiến tôi vui sao? Tra tấn giày vò tôi đến chết thì anh mới thấy cuộc sống có ý nghĩa đúng không?”
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Park Yoochun cảm giác được cơn giận của Kim Junsu, dáng vẻ phẫn nộ của y làm hắn sợ hãi. Kim Junsu chưa từng nghiến răng nghiến lợi chửi ầm lên với hắn thế này bao giờ, y đối với hắn luôn lạnh lùng thờ ơ, chẳng thèm quan tâm, cho dù có uỷ khuất hơn nữa cũng nuốt vào bụng, chưa bao giờ có chuyện gì có thể khiến y bộc phát tất cả cảm xúc của mình.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Hắn biết hành vi của hắn mấy ngày qua… Có lẽ là phải nói mấy năm qua đã gây cho Kim Junsu vô hạn thương tổn và đau đớn, dìm y xuống đáy vực sâu thống khổ không thể cứu vớt. Kim Junsu nói làm hắn á khẩu không trả lời được, hắn lùi ra sau không được, mà vươn tay giả mù sa mưa ôm y an ủi cũng không xong, từng câu ai oán của Kim Junsu đánh hắn tan tác, muốn tháo chạy mà không được.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
“Buông tha tôi đi…Xin anh.” Kim Junsu rốt cuộc không còn sức giãy dụa, y không đủ quyền, trí, dũng để đấu với người đàn ông này, chỉ có thể cầu xin hắn cho mình một đường sống, để y có thể cùng anh trai sống bình yên nốt quãng đời còn lại.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Bức tường cứng rắn không thể phá vỡ trong tim Park Yoochun có nguy cơ sụp đổ, tình hình khốn đốn từ bề khiến một người vốn luôn bình tĩnh như hắn luống cuống tay chân, cảm giác nôn nóng lo lắng như ngồi trên đống lửa làm hắn vô cùng bất ổn, đối mặt với sự tuyệt vọng của người yêu, hắn vừa thương tâm lại vừa khổ sở, ngón tay run rẩy khẽ chạm lên làn da ấm áp của Kim Junsu, thấy y không có ý cự tuyệt, hắn liền gồng người lên, ôm y hãm sâu vào lồng ngực rộng lớn của mình, gắt gao giam cầm, không thể kiềm chế.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Có câu, yêu đến nỗi không cách nào buông, tình cảm của Park Yoochun dành cho Kim Junsu chính là như thế.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
“…Không được, tôi không thể… Tôi sẽ thay đổi, Junsu, xin em cho tôi cơ hội, tôi…”
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Hai mắt ảm đạm vô sắc của Kim Junsu nhắm lại thật chặt, y tự thôi miên bản thân : Ngủ đi, chỉ có ngủ mới có thể gặp được giấc mơ tốt đẹp, nếu không ngủ thì cả giấc mơ ấy cũng sẽ biến mất…Biến mất.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoos
Mình thích câu này nhất :Có câu, yêu đến nỗi không cách nào buông, tình cảm của Park Yoochun dành cho Kim Junsu chính là như thế.